Truyện vui công việc - Hài hước Nghề Nghiệp!

Khắc có

Một anh hỏi người thợ săn già: “Nếu đi săn gặp gấu, bắn hết đạn mà nó cứ xông vào thì phải làm gì ạ?”.

– Phải trèo ngay lên một cây cao, lấy phân bôi khắp người.

– Nhưng lúc đó lấy phân ở đâu ra?

– Yên tâm, lúc đó khắc có.

KHÔNG ĐẾN LƯỢT CHÚNG NÓ

Một quan chức lãnh đạo ngành y tế sau khi hạ cánh an toàn đã mở phòng khám tư tại nhà, ghi biển:

 
“Bác sỹ đa khoa Trần Y Đức, chữa tất cả các bệnh nan y, khỏi bệnh mới thu phí 100.000đ, không khỏi bệnh bồi thường cho bệnh nhân 500.000đ".

Một ông nạn nhân trước đây đã tán gia bại sản vì chữa bệnh đi ngang qua trông thấy biển hiệu, nhận thấy đây là cơ hội tốt để kiếm ít tiền và trả thù đời. Ông ta bước vào phòng khám, nói với bác sĩ:

- Thưa bác sĩ, tôi bị mất thính giác, mấy hôm nay không nghe thấy gì sất cả.

Bác sĩ nhìn người đàn ông từ đầu đến chân, rút điện thoại ra bấm máy gọi: "A lô, em à! sao chúng mình cứ phải thì thào lén lén lút lút làm gì chứ nhỉ, thằng chồng em nó bị điếc rồi, nó đang ngồi trước mặt anh đây này".

Người đàn ông chồm lên giằng lấy điện thoại:

Alô, Alô....Nhưng đầu dây bên kia không có ai.

- Chúc mừng ông! thính giác của ông đã khôi phục bình thường,

xin ông nộp 100.000đ phí chữa bệnh.

Ông bệnh nhân đành hậm hực trả 100.000đ, trong bụng vẫn chưa cam tâm.

Mấy hôm sau, ông ta lại đến phòng khám:

-Bác sĩ ơi, tôi bị mất vị giác rồi,

mấy hôm nay ăn cơm không có cảm giác mùi vị gì.

Bác sĩ:

-Y tá đâu, lấy cho tôi lọ thuốc số 36, nhỏ cho ông này 5 giọt vào mồm.

- Ối giời ơi, sao ông lại nhỏ nước tiểu vào mồm tôi thế này?

Bác sĩ:

- chúc mừng ông! vị giác của ông đã bình thường, xin ông nộp 100.000đ chi phí chữa bệnh.

Ông bệnh nhân lại cắn răng rút 100.000đ trả cho bác sĩ, trong lòng vẫn rất ấm ức.

Mấy hôm sau, ông ta lại tìm đến phòng khám:

- Thưa bác sĩ, tôi bị mất trí nhớ rồi, tôi chả nhớ gì cả, xin chữa cho tôi với.

Bác sĩ:

- Y tá đâu, lấy cho tôi lọ thuốc số 36, nhỏ cho ông này 50 giọt vào mồm.

- Sao lại thế? thuốc số 36 là chữa vị giác cơ mà!

- Chúc mừng ông! trí nhớ của ông bây giờ còn tốt hơn của tôi, xin ông nộp 100.000đ chi phí chữa bệnh.

Ông bệnh nhân lại phải móc 100.000đ trả cho bác sĩ, trong lòng vẫn chưa chịu thua.

Mấy hôm sau, ông bệnh nhân lại tìm đến phòng khám, lần mò dò dẫm bước vào:

- Tôi bị mù rồi, không nhìn thấy gì hết, bác sĩ làm ơn chữa cho tôi với!

Bác sĩ khám rất cẩn thận, rồi buồn bã nói:

- Thành thật xin lỗi ông! bệnh này tôi không chữa được, tôi xin bồi thường cho ông 500.000đ, đây xin ông cầm lấy!

- Sao lại đưa tôi tờ 20.000đ thế này?

Bác sĩ:

- xin chúc mừng ông! mắt ông bây giờ còn tinh hơn cú vọ, xin ông nộp 100.000đ chi phí chữa bệnh.

Lần này thì ông bệnh nhân đã tâm phục khẩu phục nộp 100.000đ, vái lạy ông bác sĩ ra về.

Anh y tá trẻ khâm phục:

- Bác sĩ tài tình thật.

Bác sĩ vỗ vai y tá nói:

- khi nào cậu trở thành lãnh đạo ngành y tế như tôi, cậu sẽ hiểu một chân lý bất di bất dịch:

bệnh nhân mãi mãi chỉ là bệnh nhân. Bầy trò móc túi lấy tiền của thiên hạ là nghề của chúng ta, chứ không đến lượt chúng nó.

Hiệu quả

Một người thư ký nọ chịu trách nhiệm mang cà phê đến cho một ông quan toà vào mỗi buổi sáng. Nhưng vị quan toà rất tức giận khi thấy ly cà phê lúc nào cũng chỉ còn có 2/3. Người thư ký giải thích là vì anh phải gấp rút mang cà phê đến khi nó còn nóng nên bị đổ ra trên đường đi.

Mặc cho ông quan toà la mắng hay phàn nàn như thế nào, anh thư ký cũng ko bao giờ mang đến một ly cà phê đầy. Quá bực mình, ông quan tòa dự định giảm 1/3 tiền lương của anh thư ký nếu anh ko làm hài lòng ông. Vậy là từ đó về sau, lúc nào một ly cà phê đầy cũng được đặt trước mặt ông quan tòa mỗi buổi sáng.

Ông quan tòa rất đắc chí về sự thành công của mình và đồng thời cũng rất thắc mắc anh thư ký đã dùng cách nào để làm được như vậy. “Cũng đâu có gì nhiều lắm đâu, tôi chỉ ngậm 1 ngụm trong phòng pha cà phê và nhả ra trước cửa văn phòng của ông thôi”.

Xin về hưu

Nhân dịp mới đi bệnh viện về, cơ thể của ông lão 70 tuổi mới tổ chức 1 cuộc họp mừng tai qua nạn khỏi.

Tổng giám đốc não nói:

– Ai có ý kiến gì cứ nói.

Tim phát biểu:

Tôi làm việc liên tục 70 năm qua tôi xin về hưu.

– Không được, tim mà về hưu thì là chết rồi 

– Các bộ phận phản đối Tim gan phèo phổi tranh cãi mãi cuối cùng không thằng nào được về hưu cả.

Bỗng ở phía dưới có tiếng nói vọng lên.

– Tôi yếu quá rồi xin về hưu. Mọi người ngó nghiêng mãi không biết ai nói.

Não đập bàn quát:

– Thằng nào nói đứng lên xem nào.

Phía dưới có tiếng phều phào:

– Bố mày mà đứng lên được bố mày đã không xin về hưu

Kiếm phi công khác

Đang từ từ lăn bánh trên đường băng, chiếc máy bay đột ngột dừng lại rồi quay trở về nơi xuất phát. Hơn một tiếng sau nó mới cất cánh.

Một hành khách hỏi cô tiếp viên chuyện gì đã xảy ra.

– Chẳng có gì quan trọng cả! – Cô tiếp viên đáp.

– Ông phi công trước từ chối lái vì nghe có tiếng động bất thường trong động cơ. Chúng tôi phải mất cả giờ để kiếm một phi công khác.

Đoán hướng gió

Nhân viên môi giới nhà đất nói với khách hàng về ngôi nhà mà họ quan tâm.

– Thành thật với khách hàng là tôn chỉ nhất quán của chúng tôi. Chúng tôi xin giới thiệu với ông tất cả các ưu, nhược điểm của ngôi nhà. Và bây giờ, tôi xin nói trước về nhược điểm. Phía bắc của ngôi nhà, cách chừng 1 km là trại chăn nuôi lợn, phía tây là khu xử lý nước thải, phía đông là xưởng sản xuất amoniac, còn phía nam là công ty chế biến cá…

– Thế còn ưu điểm của ngôi nhà?

– Vâng, ưu điểm của nó là lúc nào cũng đoán được hướng gió.

– !!!!!

Không thể chối từ

Một doanh nghiệp mới thành lập có nhu cầu tuyển dụng nhân viên văn phòng. Họ treo một tấm biển ngoài cửa sổ trụ sở công ty, có ghi hàng chữ: “Tuyển dụng – Mọi ứng viên đều có cơ hội nếu đánh máy thạo, sử dụng tốt máy tính và biết một ngoại ngữ”.

Một con chó hoang đi qua trụ sở công ty nhìn thấy bảng quảng cáo liền đẩy cửa đi vào. Nó ngước nhìn người lễ tân, vẫy đuôi, bước lại chỗ tấm biển và kêu rít lên.

Hiểu ý, người lễ tân liền gọi trưởng phòng tới. Ông ta cực kỳ ngạc nhiên khi biết ứng viên là một con chó. Tuy nhiên, vì vị khách bốn chân này có vẻ rất quyết tâm, ông vẫn cho nó vào phòng riêng để phỏng vấn. Đầu tiên, ông từ chối:

– Một chú cún con không thích hợp cho vị trí này. Công việc đòi hỏi ứng viên phải biết đánh máy.

Con chó chạy lại chỗ máy chữ và soạn thảo một lá thư hoàn chỉnh. Nó lấy tờ giấy ra và chạy lại đưa cho ông trưởng phòng rồi nhảy lên ghế ngồi chễm chệ.

Ông trưởng phòng choáng váng nhưng vẫn tìm lý do khác:

– Tấm bảng quảng cáo nêu rõ, ứng viên cần phải thành thạo máy vi tính.

Con chó chạy lại chỗ đặt máy tính, thao tác một cách cực kỳ ngon lành và hoàn tất một biểu mẫu tính thuế hoàn chỉnh.

Lần này, ông trưởng phòng nói không nên lời. Nghẹn giọng mất một lúc, ông mới lên tiếng:

– Tôi thấy rằng cậu là một chú chó rất, rất thông minh và có một số khả năng thú vị. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể giao công việc này cho cậu được.

Con chó nhảy xuống ghế, chạy lại chỗ một bản copy của bảng quảng cáo tuyển dụng và đặt chân trước lên dòng chữ: Mọi ứng viên đều có cơ hội.

Ông trưởng phòng nhún vai:

– Đúng vậy, nhưng công việc còn yêu cầu ứng viên phải biết một ngoại ngữ.

Con chó nhìn ông trưởng phòng một cách bình thản và cất tiếng:

– Me..e..e..o..o..o!
Nguồn: Sưu tầm